Mùa đông lạnh là dịp để các cặp đôi xích lại gần nhau, có thêm nhiều kỷ niệm ấm áp và ngọt ngào. Một trong những cách ngỏ lời thương với nửa kia lãng mạn nhất chính là dùng những bài thơ tình mùa đông làm xúc giác. Ở bài viết này, cùng Coolmate khám phá những bài thơ tình mùa đông lãng mạn hay nhất hiện nay nhé!
Thơ tình là những bài thơ theo nhiều thể thơ từ tự do tới khuôn khổ lục bát hoặc ngũ ngôn… mang lời thơ ngọt ngào, chứa nhiều tình tứ, cảm xúc và mong muốn thể hiện nỗi lòng của người viết gửi tới người đọc.
Thơ tình mùa đông là gì?
Mùa đông lạnh cũng là một chủ đề được các tác giả sử dụng làm nguồn cảm hứng trong thơ tình, gọi ngắn với cái tên yêu kiều là “Thơ tình mùa đông”. Không hoa mỹ như mùa xuân, cũng không rực cháy như mùa hạ, không mơ màng như mùa thu, thơ tình mùa đông sẽ là những bản tình thơ mang chút man mác buồn, nhưng chân thành và đầy cảm xúc. Nếu đang mong muốn tìm những áng thơ tình mùa đông gửi tới nửa kia thì đừng bỏ lỡ những bài thơ tình hay nhất mà chúng mình sưu tầm dưới đây nha!
Em ơi, Hà Nội phố
Ta còn em mùi hoàng lan
Ta còn em mùi hoa sữa
Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm
Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông
Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông
Mảnh trăng mồ côi mùa đông
Mùa đông năm ấy
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân
Ta còn em một màu xanh thời gian
Từng chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa, chợt hiện
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói son yêu
Nao nao kỷ niệm
Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng
Chợt hoàng hôn về tự bao giờ.
Tác giả: Hồng Nguyễn
Hà Nội đông về gió lạnh tái tê
Em một mình vẫn nhớ về Hà Nội
Thèm được nghe lời yêu thương nhắn gởi
Của ai đó nơi đâu nghĩ tới mình ...
Mùa đông về cúc hoạ mi trắng tinh
Nở e ấp như nụ cười thiếu nữ
Liễu hồ Tây vẫn thì thầm buông rủ
Như tóc ai xanh mướt tuổi học trò ...
Giọng nói Hà thành dịu nhẹ âu lo
Như gió thổi vi vu qua đầu lưỡi
Con gái Hà Nội da như hoa bưởi
Ngan ngát hương trinh níu bước ai nhìn ...
Tôi là kẻ quê mùa lắm yêu tin
Yêu Hà Nội và tin người Hà Nội
Yêu cái đẹp không tiền nào mua nổi
Xa xăm rồi nhớ mãi góc trời Quê.
Tác giả: Mộc Nhiên
Hà Nội bây giờ đang rét phải không?
Anh nhớ mang theo áo khăn đủ ấm
Em thấy người ta bảo rằng lạnh cóng
Bỗng lo cho anh những lúc ra đường
Chúng mình bây giờ không phải người thương
Mà đã gọi nhau bằng người yêu cũ
Nhớ mùa đông trước anh còn nhắn nhủ
“Mình phải bên nhau đến lúc bạc đầu”
Vậy mà đông này mình đã xa nhau
Hà Nội và anh trở thành nỗi nhớ
Ký ức mùa đông bên anh còn đó
Em với hoạ mi hôm ấy rộn ràng
Hà Nội đông về nỗi nhớ miên man
Muốn được lang thang qua từng con phố
Kỉ niệm ngày yêu vẫn còn đâu đó
Chỉ mới đây thôi chưa thể xoá nhoà
Em ước một ngày nào đó không xa
Sẽ được đón đông trong lòng Hà Nội
Dẫu rằng chúng mình không còn chung lối
Hà Nội vẫn là nỗi nhớ trong em.
Thơ: Mộc Miên
Cúc họa mi rực rỡ gọi đông sang
Mắt nâu chạm mênh mang những cánh trắng
Heo may dịu dàng buông mình khoe nắng
Cho ai mơ màng, thầm lặng những nhớ mong
Chiều Hà Nội thênh thang một bãi sông
Áo lụa thướt tha quyện thơm nồng mùa mới
Gió của đông cũng ngọt ngào thơ thới
Bên cúc hoạ mi phơi phới những dáng thơ
Bãi cỏ lau nghiêng nắng gió mộng mơ
Bước chân tình si thẫn thờ in bờ cát
Nắng sông Hồng cũng rộn ràng ca hát
Khúc hát chào mùa ngan ngát những hương bay
Hà Nội mùa đông ,
mùa cúc hoạ mi,
cho lòng mê say!
Thơ: Hoàng Anh
Đông đã tới bên hiên nhà anh ạ
Mùa sang mùa chiếc lá thẫn thờ rơi
Về thôi anh giăng mắc những nụ cười
Nơi ta hẹn rợp trời hoa cúc nở
Em muốn gửi lời thầm thì trong gió
Chở đại ngàn nỗi nhớ vẫn hằng mang
Gọi anh về Hà Nội vẫn chứa chan
Cho say nhé miên man mùa trăng mật
Thơ em viết đâu phải vì niêm luật
Tấm chân tình xin cất một lời yêu
Kề bên em anh nhuộm tím cùng chiều
Môi với mắt gợi bao điều êm
Về anh nhé yêu tưởng chừng như đã
Bài thơ tình chất chứa vạn niềm mong
Em nhớ anh đến khô cạn máu hồng
Nghe trăn trở thương mùa đông lạnh giá
Anh có thấy mưa cuối mùa vội vã
Tháng mười hai .. hối hả ... giục anh về.
Thơ: Hoàng Thanh Hương
Đông hé môi cười, nhăn nhó bến trăng mơ
Phố xá hờn ghen, tiếng thở dài ngõ nhỏ
Hun hút sâu, nơi hẹn hò không lỡ bỏ
Đeo đẳng theo ta, khi Đông chở gió về
Chiếc lá vàng rơi kéo nỗi nhớ lê thê
Vàng ối mùa hanh, nhớ đường về chốn cũ
Như tình yêu anh dẫu bao mùa chưa đủ
Cứ Đông về, nơi ngõ nhỏ rũ nhớ thương
Nắng trưa hanh hao vàng nỗi nhớ con đường
Thiếu bước chân quen tơ vương tình xưa ấy
Gió gọi hương cau tình xưa lưu luyến dậy
Đông vo tròn, ơi tình thắm thấy nôn nao
Hồ Gươm xanh liễu rủ bóng ảo xa mờ
Chiếc ghế cũ xưa chỗ ngồi chờ trống vắng
Lộc vừng xôn xao tiếng ai nghe văng vẳng
Nụ hôn mềm sao người xưa chẳng còn đây.
Thơ: Thơ Duyên
Có ai về qua con phố mùa đông
Mua giùm tôi chút mưa phùn gió bấc
Tìm giùm tôi ngọn heo may thất lạc
Chiếc khăn quàng ủ ấm một bờ vai...
Có ai về phương ấy buổi sớm mai
Tìm giùm tôi cành đào đang hé nụ
Làng hoa có người... tôi thương ở đó
Mùa đông ơi ! lặng lẽ nhớ rất nhiều.
Thơ: Giọt Mưa Thu
Anh có về Hà Nội buổi chiều đông.
Cùng dạo phố khi bóng hoàng hôn đổ.
Hồ Tây xanh rì rầm con sóng vỗ.
Tay trong tay quyện hương gió thơm nồng.
Tiếng đông về mang nỗi nhớ bâng khuâng.
Mùi hoa sữa vẫn tỏa hương ngào ngạt.
Mùa lá rụng sao thấy lòng man mác.
Ngẩn ngơ chiều nghe ai hát tình ca.
Hà Nội đêm sương giăng mắc nhạt nhoà.
Năm cửa ô vẫn từng giờ thao thức.
Cà phê phố lặng thầm trong tiếng nhạc.
Có khi nào…
Anh thấy nhớ em không…!!!
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội mùa này có lạnh lắm không
Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố
Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ
Ai ngược đường đi trong gió chiều ni
Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi
Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ
Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế
Khi xa rồi ta không thể nào quên
Cũng có lẽ vì Hà Nội có em
Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó
Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ
Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu
Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu
Muốn về bên em khi chiều đổ bóng
Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng
Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta
Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa
Nhưng về bên em chỉ là mơ ước
Tình cũ phôi pha không sao lấy được
Không thể nào ta quay ngược thời gian.
Thơ: Đỗ Kim Quang
Hà Nội đêm mùa đông!
Lành lạnh heo may phía sông Hồng thổi tới
Ngọn đèn vàng ngóng ai mà đứng đợi
Hương sữa thoảng nồng nàn dệt sợi nhớ, sợi thương...
Hà Nội trải mù sương,
Những con đường khoác lên màu áo cũ,
Những nóc phố thâm nghiêm xô nghiêng cả một thời quá khứ
Bước chân người cô lữ chợt hanh hao.
Lòng bâng khuâng nhớ kỷ niệm năm nào:
Tiếng tàu điện leng keng...leng keng vọng về trong hư ảo,
Hương Ngọc lan lối hẹn hò nhuộm thơm mùi nếp áo
Thoảng đâu đây hơi ấm mối tình đầu...
Vẫn còn đó, những hàng cây im lặng, dãi dầu
Vẫn còn đó, tiếng rao đêm lắng sâu miền ký ức
Ánh trăng mờ thao thức
Để bàn chân người ra đi day dứt lối xưa về
Chợt thấy lòng tái tê
Nào ai hiểu quãng thời gian lê thê nơi đất khách
Nhưng còn đó Hà Nội thân thương khiến tâm hồn gột sạch
Để cánh chim trời sau bao năm xa cách về tìm lại những mùa đông...
1. Mùa đông này, lạnh lắm đó em ơi
Anh nghe nói nhiệt độ còn xuống nữa
Chiếc lá cuối cùng phía sau ô cửa
Chợt rùng mình trước cơn gió thoáng qua!
2. Không cần phải giết mùa đông
Sang xuân đào vẫn nở hồng đấy thôi
Bao giờ em chịu yêu tôi
Thì đông hết giá, xuân vui miễn bàn!
3. Em sợ đông mang theo mưa lạnh tới
Ướt bờ vai nhỏ bé không anh
Sợ một mình với cảm giác mong manh
Khi đất trời cần thêm hơi ấm
4. Anh ơi gió lạnh gần kề
Anh mau thu xếp để về bên em
Ba mẹ họp bàn tính xem
Ra xuân ta cưới, vui càng thêm vui.
5. Đông về rồi, em đã thấy lạnh chưa?
Nắm tay anh đi, kiểu gì chẳng ấm
Em ngại à? Thôi đưa đây anh nắm
Mùa đông này em sẽ ấm áp hơn.
6. Mùa đông về, em có thấy cô đơn?
Lại đây đi, hai đứa mình hò hẹn
Cùng chắp tay nhìn lên trời cầu nguyện
Cho chúng con thoát kiếp FA.
7. Gió đông ơi xin đừng thổi vội
Đêm mưa lạnh làm ướt tim tôi
Gió về rồi sao em chưa tới?
Đền cho anh những ngày khô môi.
8. Em ơi gió lạnh gần kề
Bao nhiêu lớp áo không bằng... love em.
9. Mùa đông lạnh hay trái tim buốt giá
Se cắt lòng của một kẻ đơn phương
Anh thương em hơn cả một chữ thương
Sao chờ mãi em chẳng tin chẳng tới…
Tác giả: Hồ Văn Hảo
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay
Hương buồn man mác lướt qua cây
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
Tác giả: Nguyên Hải
Đêm đông về trời không khoác áo
Hơi lạnh tràn tuyết phủ trắng màu tang
Tiếng sóng lòng bồng bềnh theo nhịp đại dương
Hai bờ sóng vá không gian dày thương, dày xót
Đất gượng thở sưởi hừng dương cầm hơi đắng ngọt
Chiều đông gầy lặng ngắt bóng người qua.
Tác giả: Thơ sưu tầm
Ngoài trời khuya gió đông về lạnh buốt
Em một mình với gối chiếc cô phòng
Khóc cho đời dang dở một ước mong
Khi cố quên lòng càng thêm nức nở.
Tác giả: VuHungViet & P.Nam
Gió bấc từng cơn sắp thổi về
Mây đen trà xuống phía bờ đê
Thương người bận bịu bao công việc
Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề.
Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ
Buốt tê ùa tới đắp chăn mê
Ước mong Đông tới chung khăn ấm
Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.
Tác giả: Thanh Hiếu
Em lạnh rồi giờ anh ở nơi đâu
Có về nối lại nhịp cầu dang dở
Bao đông đến lời hẹn thề đã lỡ
Đêm tàn canh buồn vô cớ tim gầy
Anh hãy về mình cùng ngắm áng mây
Bồng bềnh gợn giữa trời đầy nắng gió
Chút e thẹn làm má em hây đỏ
Nụ hôn nồng ai đó đặt bờ môi
Tháng mười sang kìa đông ghé thật rồi
Em muốn được ngồi bên anh thủ thỉ
Kể ra hết những gì lòng đang nghĩ
Bao chờ mong âm ỉ dấu yêu à
Thu cúc vàng cũng mấy độ đi qua
Tim trăn trở bao nhiêu là nỗi nhớ
Trời ban tặng cho hai mình duyên nợ
Về đi anh xin người chớ chần chừ.
Thơ: Thanh Hùng
Nhặt nắng vừa loang ở cuối trời
Đem về hong lại nỗi chơi vơi
Chiều qua gió lạnh luồn tim nhỏ
Bất chợt làm ta lại nhớ người
Nhặt dăm chiếc lá nhẹ nhàng bay
Viết hết tình thư để tỏ bày
Thuở ấy quên rồi chưa kịp nói
Nên người phương đó chẳng hề hay
Dường như sót lại điều gì đó
Rỉ rả hạt buồn đọng khóe mi
Có lẽ mùa thu còn bỏ lỡ
Để ta nhặt lấy những thầm thì
Ta vừa mới bỏ nỗi hanh hao
Nó cứ cuồng dâng tựa sóng trào
Nếu gặp thì xem như chẳng thấy
Xin đừng nhặt lấy để nao nao
Nhặt chút heo may gió lạnh về
Bên thềm rêu phủ thật lê thê
Chớm đông vàng úa từng chiếc lá
Để lại trong ta chút não nề.
Tác giả: Khuyết danh
Trời lập đông, tháng mười hai se lạnh
Một mình anh đi giữa phố đêm khuya…
Nghe thấm lạnh từ trong lòng nỗi nhớ
Bóng hình người con gái đã thương yêu.
Tháng mười hai, còn chút gì vương vấn
Bao yêu thương, lưu luyến buổi ban đầu
Lần hò hẹn mắt nhìn nhau nồng ấm
Lời yêu thương đã nói tận đáy lòng.
Tháng mười hai, trời vẫn còn mưa muộn
Nhìn mưa rơi lất phất lại thêm buồn
Bao yêu thương dâng đầy theo ngày tháng
Sâu thẳm lòng anh nỗi nhớ không nguôi.
Tháng mười hai, anh trầm ngâm lặng lẽ
Gom hết lại bao thương yêu, nhung nhớ
Anh mang theo trên đường đời vô định
Bóng hình em sâu thẳm tận lòng anh.
Tác giả: Khuyết danh
Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.
Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
Ở bên này trời vừa mới vào đông
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau.
Lời kết
Bày tỏ nỗi lòng bằng những áng thơ tình mùa đông đôi khi sẽ là cách để bạn và người ấy xích gần nhau hơn. Hy vọng những bài thơ tình mùa đông này sẽ giúp bạn có thêm nhiều lời hay để gửi nửa kia và tích lũy thêm văn chương cho cuộc sống nhé!
Theo dõi Coolmate để cập nhật thêm nhiều thông tin hay và hữu ích bạn nha!
Coolmate - Nơi mua sắm tin cậy của nam giới!
Link nội dung: https://khoaqhqt.edu.vn/bai-tho-ve-mua-dong-am-ap-a63866.html