Nguyệt cầm

Tên truyện: Ve 17 năm

Tác giả: Mã Khắc Ông Ông

Thể loại: Thanh mai trúc mã, tình hữu độc chung, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, ôn nhu bệnh trầm cảm công X ấm áp đáng yêu cứu rỗi thụ, HE

Số chương: 37 chương

Ban đầu mình đọc truyện rồi nhìn lại tiêu đề liền nghĩ chắc tác giả ám chỉ mùa hè năm 17 tuổi của Phó Mặc và Cố Chu Triệt. Nhưng sau khi đọc giới thiệu của bạn dịch truyện mình mới ngớ ra, hóa ra có một loại ve sầu có tên là ve 17 năm (hay còn có tên Ve sầu định kỳ -Magicicada). Một loài vật lạ kỳ, sống âm ỉ trong lòng đất tối tăm mười bảy năm, rồi sau đó ngoi lên thân cây, hát bài ca mùa hè của riêng chúng.

Loài ve Magicicada với vòng đời đặc biệt. 17 năm ủ mình trong lòng đất.

Một loài vật đáng ngạc nhiên, và một tiêu đề mình thấy đầy tính hình ảnh cực đẹp và gắn chặt chẽ vô cùng với tổng thể câu chuyện. Mình đã đọc rất nhiều tên truyện hoa mỹ và hay ho, nhưng không hiểu sao sự gắn bó và ý nghĩa của Ve 17 năm với cả truyện lại mang lại cảm giác vừa gần gũi, vừa hay ho, tuy đơn giản lại mang đến nhiều cảm xúc cho mình như vậy.

Để cảm nhận toàn bộ ý nghĩa của tiêu đề chắc bạn phải đọc truyện rồi. Câu chuyện về sự chữa lành, nâng đỡ và yêu thương nhau.

Gần một nửa câu chuyện khá nhẹ nhàng mang đậm tính chất thanh xuân vườn trường. Cố Chu Triệt tươi sáng rực rỡ. Phó Mặc điềm tĩnh, trầm mặc mà ôn nhu. Họ gặp nhau khi vẫn là những cậu bé vô tư trong sáng, thế rồi bởi một biến cố bất ngờ không mong muốn lại phải xa nhau đến sáu năm trời.

Sáu năm, với Chu Triệt tuy cũng có nhiều vấp váp nhưng trong sự yêu thương của gia đình cậu vẫn có thể lớn lên tươi sáng và rạng rỡ như vậy. Con đường cậu đi có lẽ sẽ giống vô vàn lớp thanh niên thế hệ cậu. có thể có những vấp váp, nhưng cậu vẫn sẽ tiến bước với niềm tin dành cho tương lại.

Sáu năm, với Phó Mặc lại lặng lẽ rã nát từ linh hồn tới thể xác. Khi những nứt vỡ linh hồn dần dần hình thành và lan rộng thì cậu gặp được Chu Triệt. Ngỡ rằng tình cảm ấm áp đó sẽ soi sáng tối tăm cuộc sống của cậu thì sự chia ly đột ngột khiến mọi thứ càng thêm vỡ nát. Sáu năm với Phó Mặc là những đau đớn chất chồng trong tối tăm và cô độc. Không còn bàn tay ai đưa ra kéo cậu khỏi bóng tối âm u. Không còn nụ cười xoa dịu đi những thiếu thốn của tình người. Phó Mặc đã rơi xuống vực sâu tối tăm của chính cậu. Với cậu vốn đã không có tương lai rồi.

Giống như đoạn đầu trong văn án:

“Có một số người không có ham muốn tồn tại, không phải vì cảm thấy thất vọng với thế giới này, cũng không phải vì tuyệt vọng với số phận, mà là bởi vì mất đi sự công nhận cùng lòng tin vốn thuộc về họ.”

Đã từ lâu Phó Mặc đã không còn thất vọng về số phận của mình cũng như dư thừa dành chút cảm xúc cho xã hội. Cậu tồn tại chỉ bởi đã được sinh ra đời. Được sinh ra thì cậu sống thôi, sống vất vưởng đến khi sức lực cuối cùng thì tàn lụi. Không oán thán, không hối tiếc, cũng chẳng còn đau đớn.

Phó Mặc đã vất vưởng như thế đến năm mười bảy tuổi. Năm cậu gặp lại Cố Chu Triệt.

Cố Triệt vẫn như ngày nào rực rỡ sáng trong dưới ánh mặt trời chói lọi và một tương lai bình an của riêng cậu ấy. Phó Mặc trước thứ tình cảm sôi nổi, nhiệt thành ấy đã cố giấu đi những rách nát của linh hồn mình. Phó Mặc cố gắng bày ra trước mắt Cố Chu Triệt một Phó Mặc bình thường hết mức có thể.

Phó Mặc không còn sống vì ai nữa nhưng cậu luôn muốn dành những gì sót lại của linh hồn để mang bình yên đến cho Cố Chu Triệt.

Phó Mặc nhặt nhạnh chút rơi rớt ít ỏi của cái gọi là linh hồn để trưng ra cho Cố Chu Triệt thấy.

Thế nhưng khi một linh hồn đã vỡ nát thì làm sao đủ sức để che giấu cả đời.

Đến một ngày bức tranh chắp vá của Phó Mặc vỡ tan trước mặt Cố Chu Triệt. Mọi đớn đau của Phó Mặc từng chôn giấu phơi bày ra trước người thanh niên tươi sáng trước mặt. Phó Mặc sợ hãi. Phó Mặc chỉ coi bản thân là một thứ cũ kỹ, cần loại bỏ khỏi cuộc đời của Cố Chu Triệt.

Thật may mắn trên cuộc đời này, còn có một Cố Chu Triệt như vậy. Và cũng thật may mắn Cố Chu Triệt đã gặp Phó Mặc. Thật may mắn giữa trăm ngàn lối rẽ, giữa ngàn vạn con người, Cố Chu Triệt đã gặp Phó Mặc.

Dù khó khăn đến mức nào, dù Phó Mặc có buông tay, thì Cố Chu Triệt vẫn kiên nhẫn, dịu dàng giữ chặt lấy, nhất định không rời xa Phó Mặc.

Sáu năm trước họ đã phải xa nhau. Nếu ngày đó, Cố Chu Triệt vẫn còn ở bên cạnh có lẽ bệnh tình của Phó Mặc không đến mức như hiện tại. Nhưng thời gian không thể quay về. Điều Cố Chu Triệt làm lúc này không phải nuối tiếc quá khứ mà kiên nhẫn nắm tay Phó Mặc.

Cố Chu Triệt nhìn qua chỉ là một người thanh niên bình thường mang một tinh thần lạc quan, tươi sáng. Lúc ban đầu rất nhiều lúc còn thấy Cố Chu Triệt gần như rất ỷ lại vào Phó Mặc, được Phó Mặc nâng đỡ tinh thần. Nhưng từ lúc biết bệnh của Phó Mặc thì mới thấy Cố Chu Triệt mạnh mẽ và kiên định đến mức đáng ngạc nhiên.

Mình rất thích ý nghĩa tình yêu được tác giả hướng đến trong truyện này. Yêu không chỉ cho nhau thấy những điều tốt đẹp, mạnh mẽ nhất của mình mà còn sẵn sàng thể hiện những phút giây yếu đuối, sợ hãi. Bởi yêu còn chính là tin tưởng, tin tưởng trao gửi tất cả mạnh mẽ, kiên định và yếu đuối. Yêu là sẵn sàng thoải mái thể hiện tất cả những đớn đau, xấu xí trong linh hồn.

Không chỉ mạnh mẽ làm điểm tựa cho đối phương mà còn có thể thoái mái gục trên vai đối phương mà khóc.

Cố Chu Triệt đã dịu dàng chạm đến những vết thương nhỏ máu của Phó Mặc, chậm rãi, kiên trì, vững vàng làm điểm tựa cho Phó Mặc dựa vào lúc đớn đau.

Bệnh trầm cảm là một căn bệnh vô hình như có sức phá hủy vô cùng lớn. Chúng ta đừng nghĩ rằng những người bị trầm cảm là những người yếu đuối, đừng nói những câu “có chuyện đó mà cũng buồn sao.” Nó hoàn toàn là một căn bệnh, phá hủy toàn bộ sức chống đỡ của con người. Những đớn đau, khổ sở mà những người bị bệnh phải chịu đựng có khi người ngoài không thể nào hiểu hết được. Bởi nó vô thanh, vô thức trong tâm trí con người.

Truyện này cũng là một trong những truyện nói về căn bệnh trầm cảm mà mình ưng ý nhất (ngoài một số truyện của Vu Triết). Cảm giác tác giả vô cùng thấu hiểu nguyên nhân, tiền căn, hậu quả mà bệnh này mang lại cho con người. Đọc để ta có thể thông cảm, thấu hiểu và yêu thương những người chẳng may bị trầm cảm. Một căn bệnh mà hiện nay trước một cuộc sống nặng nề nhiều áp lực, khiến cho nhiều người gục ngã.

Nhưng mà một điều mọi người chú ý là đừng đem các phương pháp trị bệnh trong truyện ra ngoài thực tế. Nếu bạn bị bệnh hay có người thân bị mắc bệnh tốt nhất mang đến bệnh viện có chuyên khoa để điều trị một cách có khoa học.

Truyện theo mình có độ dài vừa đủ. Có thể nhiều bạn thấy ngắn, nhưng mình nghĩ với một kết cấu nội dung như thế này, độ dài gần 40 chương là hợp lý nhất.

Mạch truyện dịu dàng, có những chương truyện vô cùng cảm động. Câu văn trau chuốt nhưng không hề hoa mỹ. Ve 17 năm. 17 năm Phó Mặc chìm trong bóng tối. Để đến ngày gặp Cố Chu Triệt, cậu lại có đủ sức mạnh vươn lên, thoát khỏi tối tăm, thoát xác sống cuộc đời đầy ánh sáng. Bài ca của ve, bài ca về tình yêu, bài ca của tuổi trẻ.

Link nội dung: https://khoaqhqt.edu.vn/17-mua-he-o-nam-giang-review-a37623.html